Now Reading
Đừng drama nữa, “trẫm” mệt rồi! – Chương 1: Mùi của cái thứ “mèo mả gà đồng”!

Đừng drama nữa, “trẫm” mệt rồi! – Chương 1: Mùi của cái thứ “mèo mả gà đồng”!

Giới thiệu:

Loài mèo chúng tôi mãi mãi không bao giờ có thể hiểu nổi vì sao nhân loại lại phức tạp đến thế!

Sáng ra thì phải nghe má Hương chửi chó mắng mèo. Giữa trưa lại không ngủ nổi vì tiếng cậu cả gọi điện ầm ĩ cho mẹ chỉ để hỏi đôi tất của mình ở đâu còn đi tán gái.

Ăn hết bát hạt thì cô hai ế chỏng ế chơ hùng hổ chống nạnh quyết sống mái với anh shipper tội nghiệp chỉ vì giao hàng chậm hẳn 5 phút. Đầu giờ chiều tưởng yên ổn bỗng từ đâu cái mùi “mèo mả gà đồng” của ông Chính xộc thẳng vào mũi.

Kính thưa chư vị gần xa, nhà này của cải vật chất có thể thiếu nhưng drama thì quyết không bao giờ chê nhiều!

***

Trong một ngày nắng đẹp như hôm nay, tôi dự tính sẽ ngủ vào buổi sáng, thức dậy ăn hạt vào buổi trưa rồi tiếp tục ngủ đến chiều tối. Mèo mà, không ngủ thì làm gì bây giờ? Xem nào, đến tầm giờ đó mọi người sẽ đi làm về và nếu chị đại cao hứng tôi sẽ có pate sang chảnh để ăn.

Nhưng đời thì trái khoáy, không mèo nào cuộn đuôi ngủ xuôi ngày đến sáng. Căn nhà đang yên tĩnh bỗng có tiếng lạch cạch mở khoá ở ngoài cổng. Tôi vốn chỉ định vẫy vẫy tai nghe ngóng chút đỉnh rồi tiếp tục ngủ cho đẫy giấc, nhưng lúc này cái mũi thính chết tiệt của tôi lại đánh hơi thấy mùi cá khô.

Không đúng à nhà! Chị đại nhà này không bao giờ mua cá khô vì sợ tôi rụng lông, đã béo còn rụng lông thì vô cùng mất mỹ quan và không tôn trọng người nhìn. Bởi vậy nghe thấy mùi cá khô là thấy sai sai rồi.

Tôi thò đầu ra khỏi đệm, nheo mắt nhìn ra cửa phòng khách. Ô kìa! Chết chết thật! Sao chồng chị đại lại về giờ này? Mà sao bà cô bán cá khô đầu chợ Nghĩa Tân lại đi theo ông ý làm gì vậy? Gớm chửa! Lại còn ôm vai bá cổ nhau nữa kìa.

Trước hết, tôi phải nói rõ hơn một chút về bối cảnh cái nhà này để dân tình thích hít hà drama nắm được sơ sơ, sau này hóng hớt đỡ phải thắc mắc nhiều, mất công tôi lại phải giải thích.

Tôi là mèo. Giống gì thì tôi cũng không chắc lắm bởi vì so với những người anh em khác thì tôi khá là khác biệt. À tiện đây để giới thiệu, tôi là mèo cùng đàn với Bóng Bàn bên nhà cô Thanh hàng xóm. Cô Thanh làm cảnh sát hình sự ấy, nổi tiếng lắm luôn đó. Vì lông màu nửa cam nửa vàng nên tôi được cái nhà này gọi tôi là Quất. Tuy cùng đàn cùng lứa với Bóng Bàn nhưng thay vì được nghe chuyện phá án ly kỳ thì tôi đây ngày này qua ngày khác phải nghe hàng tá chuyện thị phi giời ơi đất hỡi. Đôi khi cũng phải tận mắt chứng kiến dăm ba cái phi vụ mèo mả gà đồng như thế này này. May cho nhân loại là loài mèo không nói được tiếng người nếu không thì “toang” hết.

Quay trở lại với gia phả mẫu hệ nhà tôi. Má Hương là người to nhất nhà. Chồng của má Hương là ông Chính. Nói đến đây dựng hết cả lông mèo, cái tên thì sao mà nghiêm túc đàng hoàng, tử tế thế mà con người thì chỉ biết suy nghĩ từ cạp quần trở xuống.

Má Hương và ông Chính có đến 6 người con, 2 trai và 4 gái. Hai vợ chồng này chỉ đơn giản là sinh đẻ không có kế hoạch chứ không phải cố bằng được để tọt ra cậu quý tử đâu. Kinh tế thì nói thẳng là xoàng. Đã vậy, nhà đông con nên nó sinh ra bảy bảy bốn mươi chín thứ chuyện thượng hạ tây đông mà dần dần tôi sẽ mang ra hầu chuyện quý vị hết. Đảm bảo kịch tính, hứa hẹn đầy drama!

Ông Chính năm nay cũng hơn sáu mươi tuổi rồi chứ chẳng phải trai tráng hừng hực khí thế gì đâu, ấy thế nhưng mà giang sơn thì khó đổi, bản tính luôn khó dời. Cái thói tòm tem bên ngoài nó ăn thành bản chất con người rồi. Cứ dăm bữa nửa tháng là thế nào cũng bị bà con lối xóm bóc phốt đi lân la cô nọ bà kia.

Cậu Duy – cậu cả nhà này mới bị vợ bỏ. Gần bốn mươi tuổi đầu không mua tấc đất cắm dùi ở Hà Nội, lấy vợ xong thì cả anh cả chị đưa nhau về chui rúc trong cái nhà vốn đã đông như quân Nguyên này. Được cái, má Hương và ông Chính hưởng lộc các cụ để lại cho miếng đất to đùng ngay giữa quận trung tâm Thủ đô nên vẫn dư sức cân được. Cậu cả bị vợ bỏ không phải vì chưa ăn nên làm ra mà là vì “gi gỉ gì gi, cái gì cũng mẹ”. Chuyện của cậu cả tôi sẽ mang ra hầu quý vị vào những dịp sau.

Cô thứ hai là cô Tâm “hàng tồn”. Đúng rồi đấy, cô Tâm chỉ kém cậu cả có 2 tuổi thôi nhưng đến tận giờ vẫn nhất quyết không nói chuyện yêu đương với ai. Ông Chính một dạo muốn cất thêm tầng để lỡ cô Tâm có lấy chồng thì tha nhau về đây mà ở, thế nhưng cậu cả lại ngồi xuỳ lấy xuỳ để: “Ôi cái con này thì ai dám lấy nó”. Thị phi xung quanh cô Tâm cũng chẳng ít, tất nhiên cũng sẽ sớm kể cho quý vị nghe.

Cậu ba là người tôi ưng bụng nhất trong đám con cái nhà này. Cậu ba tên là Bảo, vừa tròn ba mươi tuổi. Cậu Bảo khác hoàn toàn với ông anh cả ất ơ. Cậu đang là tổng giám đốc của một công ty môi giới bất động sản cực kỳ có tiếng. Tiền có, địa vị có, ngoại hình bắt mắt, học vấn khỏi chê… Tóm lại chính là hình mẫu soái ca bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền kinh điển của các loại tiểu thuyết tình yêu. Ấy vậy nhưng… mấy mèo hàng xóm đồn đến tai tôi là cậu Bảo không có thích phụ nữ thì phải.

Cô tư không phải do má Hương sinh ra. Chuyện này dài dòng và phức tạp tôi cũng không thể một bữa hai bữa mà nói hết được. Cô tư tên là Mai Anh, tuy được ông Chính thương nhất trong 6 đứa nhưng đồng thời cũng rất không vừa mắt má Hương và các cô cậu còn lại cho lắm.

See Also
14 năm sau ngày mẹ mất bố mới chịu tái hôn, mẹ kế yêu thương tôi nhưng…

Cặp sinh đôi út trong nhà mới vừa bước vào tuổi hai mươi, cái tuổi mà trên không sợ trời dưới chẳng sợ đất. Cũng nhờ hai cô út này mà cái nhà này không ít lần loạn cào cào đến đau hết cả đầu mèo.

Xin nhắc lại, một quý mèo không bao giờ ăn cá khô như tôi cùng với cộng hưởng của cái trò tòm tem vụng trộm vẫn thường xảy ra ở cái nhà này đã tạo nên thành kiến khó mà xoá bỏ với mùi cá khô. Cái thành kiến này nó vững bền đến mức tôi có thể khè tất cả chúng mèo hàng xóm lỡ mồm ăn vụng vài con cá ở sạp tạp hoá nào đó.

“Mùi cá khô đúng là mùi của cái thứ mèo mả gà đồng”.

(Còn tiếp)

Tổng hợp

Scroll To Top